Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Thuyền bay trên sông

Nâng chén Võ Tòng, vượt Trường Sơn.

Cạn ly trên sông, ra Cửa Đại.


Đây là hai câu chuyện nhậu đã lâu lắm rồi, từ thời ta còn sinh viên và vừa mới đi làm. Có thể thời gian đã xóa đi không gian kiêu hùng một thời, nhưng cái thần thái hào sảng như các tráng sỹ lục lâm nơi bến nước Thủy Hử xưa thì còn mãi.

Thuyền độc mộc men theo các khe đá ven sông
Chuyến đi Trường Sơn năm ấy, 4h30 sáng, thuyền xuất phát từ ngã ba sông, nơi hợp lưu của hai dòng Kiến Giang và Long Đại. Một nhóm người chúng ta đổi thuyền nhỏ để lên thuyền lớn, chạy ngược dòng Long Đại lên mãi tít thượng nguồn. Trên thuyền, rượu thịt bày ra như ở rừng. Một súc thịt heo luộc chín, một can rượu Võ Xá cháy lưỡi, một con dao to. Mỗi người tự xẻo cho mình một khoanh thịt heo, sau đó nâng bát lên, và uống. Uống xong với tay ra khỏi mạn thuyền, chao bát bằng nước sông trong vắt, sau đó đặt thịt vào bát, rồi ăn. Uống vài bát là có thể cởi phăng áo ra, trần mình giữa gió thổi phần phật trên sông, nói như thét lạc cả giọng giữa bốn bề sóng cả.

Ra Cửa Đại nhậu giữa rừng dừa nước có cái thú vị riêng. Ba người ngồi trên một chiếc thuyền nan, thuyền rất nhỏ, khoát tay là thuyền chạy. Ngồi thật vững, không thì thuyền sẽ chòng chành, lật lúc nào không biết. Người ngồi giữa kiêm nhiệm vụ tát nước mỗi khi thuyền nghiêng nước vào. Cốc rượu nhỏ chuyền tay, không mồi, không sóng lớn. Thuyền đi quanh co giữa rừng dừa nước Cửa Đại như đi vào một mê cung. Từng thân dừa thâm thấp, chỉ lá dừa nhô lên khỏi mặt sông xanh ngút mắt. Con thuyền nan lướt êm ru qua “4 cánh tay chèo”, vừa khoát nước vừa kể chuyện kim cổ Đông Tây, vừa uống rượu vừa canh chừng sợ quá chén thì lăn xuống sông Thu Bồn lúc nào không biết.

Khoát tay chèo thuyền nan len lỏi giữa rừng dừa rất khinh khoái
Rừng dừa nước Cửa Đại đẹp tuyệt vời. Cái đẹp lãng mạn của hoang sơ trộn với chút dữ dội của biển cả. Cửa Đại là nơi sông Thu Bồn đổ ra biển Đông, ngồi trên thuyền nan, tầm mắt có lúc bị chặn bởi những rặng dừa xanh, nhưng có lúc lại đột ngột được phóng thẳng ra một thế giới quang đãng phía chân trời mà xa kia là biển cả, bạn sẽ thấy cái hấp lực của sự khám phá thú vị như thế nào. Bữa đó tụi tôi quên đưa cồn, cũng chẳng mang cần câu, nếu không thì sẽ có thêm những món nhậu live trên sông kỳ tuyệt thú. Tuy nhiên cái đẹp khi được đặt chân lên một vùng đất xa lạ như thế cùng đủ mãn nguyện rồi!

Tuy nhiên về mức độ nguy hiểm phải kể đến chuyến trốn mưa rừng Trường Sơn. Có một lần đi nghiệm thu ở xã Trường Sơn, đoàn về hơi muộn vì trời đã bắt đầu tối. Ở trên vùng núi cao này chỉ mới 4h chiều mà đã tối như 6h dưới xuôi. Mọi người trong bản khuyên nên ngủ lại mai về vì sợ gặp mưa rừng. Do bận việc, ta quyết định liều về. Khi xuống thuyền độc mộc đi được một lúc thì mưa rừng ập đến. Mưa nguồn. Thuyền chạy đến đâu mưa đuổi theo đến đó. Ban đầu mưa rít ngay sau thuyền, có thể thấy nước bắn sau lưng. Càng lúc sau mưa càng đuổi gần rồi trùm phủ lên thuyền. Mưa rát mặt. Mọi người đều mang áo mưa mà vẫn ướt như chuột lột, ai cũng co quắp vì rét. Nước chảy ào ào vào thuyền. Ba người giữa lòng thuyền thay nhau tát nước.
Nếu thuyền không đi nhanh sẽ bị mưa rừng và lũ cuốn

Thuyền lướt như điên luồn lách qua các khe đá. Có những lúc tưởng như thuyền đã va vào đá tảng vỡ tan. Cũng may ông lái thông thuộc địa hình, sau một vài cú đánh lái là thuyền lại vào luồng. Có người sợ quá bàn nên lên bờ nghỉ lại đợi đến dứt mưa hẵng đi. Ông lái bảo: “Liều đi, ở lại chỉ có chết rét thôi, mưa thế này dứt thế quái nào được. Từ trước đến nay mới chỉ có…mấy người chết thôi mà!”. Mọi người ngồi nghe cứ có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cũng chẳng biết làm gì hơn, cảm giác giống như là đang ngồi chờ chết vậy.


Nguy hiểm nhất là khi thuyền phóng lướt qua các tảng đá to. Lúc đó, nước tràn qua phiến đá tạo thành một thác nước nhỏ, trên đỉnh “thác” nước chỉ xâm xấp mép đá khoảng hai gang tay, phía dưới nước tung bọt trắng xóa. Ông lái thét: “Ngồi lùi vào, ôm chặt ván thuyền”, xong rú ga phóng vọt thuyền lao qua “thác”. Đáy thuyền khẽ cạt mặt đá đánh khấc một cái, đã thấy thuyền bay ra lơ lững giữa không trung. Thuyền chỉ bay trong độ 2-3 giây thôi mà cảm giác như ai nấy đều thót mình hẫng đi thật lâu, rồi tất cả vỡ òa thành tiếng khi thuyền đáp xuống. Một cảm giác thoát chết làm mọi người ôm nhau reo hò, chỉ thiếu nhảy lên la hét.

Bây giờ Trường Sơn đã có đường Hồ Chí Minh lên tận bản, đường cũ không đi nữa. Mỗi lần nhớ lại cảm giác thuyền bay lơ lững trên sông, cứ chợt liên tưởng đến cảnh Hán Cao Tổ múa kiếm giữa mây bay mà hát:
"Đại phong khởi hề, vân phi dương
Uy gia hải nội hề, quy cố hương
An đắc mãnh sỹ hề, thủ tứ phương"


Dịch nghĩa:

"Gió lớn thổi chừ, mây bay ngang
Danh vang bốn biển chừ, về cố hương
Sao thu được dũng sỹ chừ, giữ bốn phương"


Dịch Việt ngữ thì khó mà hay, nhưng cái xúc cảm hùng tráng đặt giữa không gian mây bay thì thật là khinh khoái!

4 nhận xét:

  1. Giờ còn muốn đi thuyền bay nữa không bác Phích?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Muốn chứ anh vốn "giang hồ mê chơi quên quê hương" mà.
      Hay chú định chiêu đãi anh món tàu bay (ý là tàu viễn dương bay í)? :)

      Xóa
    2. Lão Fích, em can anh, anh mà đi theo lão Dâm Sư chưa chừng lại được thưởng thức tàu lặn ấy, bay đâu mà bay.

      Xóa
    3. Phủi phui cái mồm của Bồ Nông, phát ngôn dư lày đáng bị tét mấy phát vào mông.

      Xóa